Mình không trải qua, xin đừng khuyên người ta phải bỏ qua

26/01/2021 | Lacker Nguyễn 1,692 view
Mời bạn cùng đọc bài viết dười đây của VnMood.com


Mình không trải qua, xin đừng khuyên người ta phải bỏ qua.

Anh ngủ rồi, điện thoại đặt trên đầu giường, nửa đêm màn hình bỗng sáng choang, thanh thông báo hiển thị vài tin nhắn vừa nhận trên Wechat, tôi thấy tò mò, mới cầm lên xem thử

.Mình không trải qua, xin đừng khuyên người ta phải bỏ qua

Là cô bạn đang học cùng lớp Thạc sĩ với anh, giọng điệu của cô ấy rất dễ thương, phấn khởi bảo với anh rằng thầy hướng dẫn đã nhường vị trí đầu tiên trong phần tác giả luận văn cho cô ấy rồi.

Lướt lên trên, tôi phát hiện trong cả một năm qua, ngày nào hai người họ cũng nói chuyện với nhau.

Cô ấy gửi những kaomoji đáng yêu (biểu tượng cảm xúc từ dấu câu, ký tự đặc biệt, ví dụ: (๑¯◡¯๑) Ծ‸Ծ ) khi giới thiệu cho anh vài bài hát, nói bài này hay lắm, nghe cảm xúc khiếp luôn. Anh gửi cho cô ấy hình chụp bữa trưa, bảo rằng đồ ăn quán này ngọt quá, không ngon đâu sau này đừng đặt làm gì; cũng từng nhắc đến tôi, cô gái ấy nói bạn gái cậu vừa đẹp vừa hiền, mình hâm mộ cậu ghê; anh trả lời, hì hì, anh đây cũng sẽ giúp cô tìm mối xịn.

Tuần nào cũng vậy, thầy hướng dẫn sẽ tổ chức một buổi họp nhóm, sau khi kết thúc, họ sẽ cùng nhau rảo bước sang quán ăn gần trường, chỉ hai người họ, không dắt theo bất kì một bạn cùng nhóm nào khác, gọi đồ nướng, gọi lẩu. Mỗi tuần một lần, dường như chưa từng thay đổi.

Đợt anh sang Anh, mua cho tôi cả một danh sách dài liệt kê từng món, anh phải mất rất nhiều công sức mới hiểu rõ những món trong đấy là gì; cô ấy cũng đưa anh một danh sách nho nhỏ, anh cũng bỏ công mua đủ hộ cô ấy. Nhưng tôi chuyển tiền trả anh, anh không nhận, cô ấy chuyển trả, anh nhận. Ngoài việc này ra, anh từ chối tất cả những yêu cầu nhờ xách tay khác.

Anh giúp cô ấy sửa máy tính, giữ chỗ ngồi, còn từng mua ghế theo chế độ nhóm trên Taobao cùng cô ấy. Cô ấy mang cơm mang đến lớp hộ anh, nhận giùm hàng đặt web, chỉnh sửa số liệu trong bài tiểu luận của anh.

Mình không trải qua, xin đừng khuyên người ta phải bỏ qua

Cả khi anh bận bịu tối tăm mặt mày, phải vùi đầu phân tích dữ liệu cùng thầy hướng dẫn suốt hai tuần liền, chúng tôi còn tạm thôi liên lạc những bốn năm ngày, vậy mà họ vẫn nhắn tin đề cử bài hát này nọ, vẫn chọc cười nhau mỗi ngày.

Chúng tôi yêu nhau từ năm lớp 11, đến nay đã bước sang năm thứ tám, tình cảm vẫn ổn định dù yêu xa suốt bốn năm Đại học, cha mẹ hai bên cũng đã gặp mặt chào hỏi, sau khi suy nghĩ rõ ràng cũng như cùng nhau bàn bạc, chúng tôi mới quyết định thành phố và nơi theo học để cả hai lấy bằng Thạc sỹ, chúng tôi chọn học ở hai thành phố kề sát nhau, lúc gần tốt nghiệp, tôi chuyển qua sống cùng anh.

Tôi vẫn cứ cho rằng, cả hai chúng tôi đều là kiểu người biết rõ giới hạn, hiểu mọi nguyên tắc, sẽ không bao giờ chơi cái trò bạn thân khác giới, bạn khác giới cũng được, nhưng phải rõ ràng, dừng ở mức độ bạn bè bình thường, có việc thì có thể nói chuyện, gọi điện, không gì thì hạn chế qua lại.

Tôi vẫn cứ tưởng chúng tôi đều là kiểu người vậy, tôi còn bảo với mẹ rằng tôi cảm thấy anh rất có trách nhiệm, biết chừng mực, xác suất ngoại tình gần như bằng 0.

Tôi nhắn, chúc mừng cậu. Cô ấy gửi một tấm ảnh thể hiện cảm xúc dễ thương lại ngay lập tức, còn bảo phải đi ăn mừng liền, ngày mai luôn nào, chỉ mời mỗi cậu thôi đó, vẫn chỗ cũ nhé, thích gì cứ gọi, chị đây đang vui.

Mình không trải qua, xin đừng khuyên người ta phải bỏ qua

Tôi đặt điện thoại lại đầu giường, thu dọn đồ của mình vào balo, anh ngủ mơ màng, không mở mắt, hỏi tôi đang làm gì vậy, tôi nói em xuống lầu mua mấy quả quýt, dưng lại buồn miệng quá, giọng bình tĩnh như thường.

Anh không tỉnh táo lắm, lầm bầm bảo tôi mua quýt ngay tiệm dưới lầu đấy, đừng đi xa.

Sau khi ra khỏi nhà, sự bình tĩnh của tôi bỗng sụp đổ, tôi ngồi khuỵu ngay bên ngoài cánh cửa, tôi muốn khóc quá, nhưng khóc không nổi, thấy buồn cười, lại chẳng thể nhếch khoé môi, tôi không biết mình nên đi hỏi thẳng anh hay là chia tay luôn cho xong, tôi cũng không rõ tại sao, tại sao người yêu tôi lại bắt đầu chia sẻ mọi khoảnh khắc cuộc sống với một người con gái khác, bắt đầu tiếp nhận mọi cảm xúc vui buồn của cô gái khác, bắt đầu trở thành bạn hợp rơ hợp cạ với người con gái khác?

Tầm lúc rạng sáng anh ấy mới nhận thấy điều gì, gọi cho tôi, thế mới biết tôi đã block mọi tài khoản mạng xã hội, số điện thoại của anh, có lẽ vào lúc anh ngơ ngẩn chẳng hiểu gì kia, anh nhấp vào tin nhắn chưa đọc mà cô gái ấy gửi, nhìn thấy dòng "chúc mừng cậu", anh mới biết chuyện gì đang xảy ra.

Anh lái xe đến nhà tôi ngay trong đêm, mới sáng tinh mơ, anh vừa khóc vừa nói lời xin lỗi với ba mẹ tôi, còn gọi mẹ anh sang nữa, mẹ tôi chẳng hay gì, gọi điện kêu tôi về, trước lúc tôi bước vào nhà, anh đã thành khẩn nộp điện thoại lên cho ba vị trưởng bối xem qua, nhận mọi lỗi lầm, còn thề với trời rằng hai người họ không có tay chân gì với nhau, sâu sắc nhận thấy mình không đúng mực, sau cùng xin tôi tha thứ.

Tuy ba mẹ tôi cũng tức giận, nhưng ba mẹ nghĩ đây chẳng phải chuyện to tát, họ thấy người đàn ông có sai thật, nhưng nội dung tin nhắn bình thường mà, không há mồm gọi vợ cưng, em yêu các thứ, cũng có hành vi ngoại tình gì đâu, thôi thì chuyện nhỏ, giận lát được rồi, nên chừa cho anh tí mặt mũi, mẹ người ta còn ngồi cạnh đấy thôi.

Mình không trải qua, xin đừng khuyên người ta phải bỏ qua

Rồi thành ra anh ngồi xin lỗi, ba người còn lại thì tỉ tê khuyên nhủ, tôi dựa vào sofa, lặng nhìn khung cảnh ấy, lòng chẳng mảy may chút gì.

Chia tay được 5 tháng rồi, ngày nào anh cũng cố níu kéo tôi quay lại, anh xin nghỉ dài hạn với thầy, cứ dăm ba bữa lại sang trường tôi, ăn cơm, ngồi nghe giảng cùng tôi. Tôi về kí túc xá, anh ngồi đợi tôi trên dãy sofa sảnh kí túc, một mình, trông tội nghiệp lắm. Khác với cha mẹ hai nhà, lòng anh rõ đây không phải chuyện nhỏ, với chúng tôi mà nói, ấy là một sự việc cực kỳ nghiêm trọng, anh hiểu hết, rằng gì là giới hạn rạch ròi giữa nam và nữ, rồi có nên vậy không, từ đầu đến cuối, cách nhìn của chúng tôi tuy hai mà một, giống hệt nhau, nhưng dù vậy, anh vẫn làm.

Anh hiểu lúc đó trong lòng anh nghĩ gì, anh có đang chìm đắm trong mối quan hệ mà anh tự cho bạn bè ấy không, anh hiểu, tôi cũng hiểu.

Cả hai chúng tôi đều rõ ràng, tình cảm chẳng về được nữa, tôi cũng chẳng về với anh được nữa, chúng tôi kết thúc rồi. Nhưng anh vẫn không dám nhìn thẳng vào hậu quả sau cùng, cái hậu quả mà anh rõ mình phải gánh vác ngay từ buổi đầu tiên, anh chối bỏ mọi sự thực.

Tôi đau lòng không? Tôi làm to chuyện ư?

Vào một tối tự học trên lớp năm lớp 11, chung quanh ồn ào nhốn nháo, sau khi nghe anh giảng lại đề Vật lý để tôi nắm rõ, tôi quay lại chỗ ngồi tiếp tục làm bài tập, anh chọc nhẹ vào lưng tôi, bỗng hỏi, hay là mình yêu nhau nhé?

Tôi ngơ ngẩn nhìn anh, anh nhỏ giọng, nói thật nhanh, tớ nghiêm túc đó, tớ muốn hẹn hò với cậu.

Đến tận giờ phút này đây, tôi vẫn không quên được vẻ mặt của anh lúc ấy, nghiêm túc, hồi hộp, lại cố chấp. Tôi cũng không quên được hôm có kết quả xét tuyển nguyện vọng, tôi không đủ điểm, phải đi học ở một thành phố cách anh cả ngàn dặm xa, tôi nằm khóc như mưa trên lưng anh, anh nói câu an ủi, nhưng mắt vẫn đỏ hoe, anh được học ngành, học trường mình mơ ước. Còn cả đêm Tất niên năm Tư, khi vừa mới bắt đầu học Thạc sỹ, tôi giấu anh, lặng lẽ ngồi máy bay đến chỗ anh, bạn cùng phòng của anh lừa anh ra ngoài, tôi bất ngờ chạy lại đúng lúc bắn pháo hoa, anh nhìn tôi thật lâu, trịnh trọng hỏi tôi, đợi tốt nghiệp Thạc sỹ mình kết hôn được không. Sau khi học lên Thạc sỹ, hai chúng tôi cùng nhau đi xem nhà, bên môi giới hỏi anh thích kiểu nhà thế nào, anh chỉ vào tôi, nói đừng hỏi tôi, bà xã tôi thích gì thì tôi thích ấy.

Anh vẫn luôn tốt với tôi, ngay cả khi anh liên lạc mỗi ngày với cô gái đó cả một năm ròng, anh vẫn đối xử rất tốt với tôi.

Mẹ tôi bảo, nó có ngoại tình đâu, yêu nhau nhiều năm thế rồi mà, hai con cũng chẳng mấy khi cãi vã, cuối cùng lại chia tay vì nói chuyện tám nhảm với đứa con gái khác, con nỡ sao?

Mình không trải qua, xin đừng khuyên người ta phải bỏ qua

Tôi chỉ là không hiểu, rõ ràng là chẳng có gì xảy ra, tình cảm của hai người vẫn chưa thay đổi, tất cả vẫn ổn định, hạnh phúc, hướng về tương lai, tương lai của chúng tôi dường như đang hiển hiện ngay trước mắt, chỉ cần đi về phía trước như thường là có thể nhận lấy một cái kết vui vầy, vậy tại sao đang đi được nửa đường anh lại dừng bước, muốn nắm tay người con gái khác?

Năm ấy anh chăm chú dõi theo tôi, giữa khung cảnh lớp học nhốn nháo, hai chúng tôi nhìn nhau mất một lúc, chẳng hiểu sao tôi lại gật đầu, anh cười tươi, tựa như trút được gánh nặng, vừa xoay bút vừa hếch cằm, giọng đầy vẻ đắc chí, anh bảo, lần sau không cần phải ngại hỏi bài, cậu cứ việc hỏi bạn trai thoải mái nhé.

Tôi muốn quay ngược về khoảnh khắc đó.

Update:

Cảm ơn lời an ủi của mọi người.

Tôi biết mọi người có ý tốt khi khuyên tôi làm lành với anh, nhưng không cần khuyên nữa đâu.

Tình cảm tám năm ròng, vỡ vụn trong một buổi tối ngắn ngủi. Hơn nửa năm rồi, giờ tôi vẫn thấy hoảng hốt, không chân thực, tôi thường tự hỏi chính mình, đã chia tay thật rồi chăng? Tất cả chẳng phải mơ sao?

Thật ra có rất nhiều chuyện giờ ngẫm nghĩ lại cũng sẽ thấy manh mối, ví dụ như đã một năm rồi anh không nhắc đến cô gái ấy trước mặt tôi nữa, ví dụ như vào ngày họp nhóm mỗi tuần, lúc nào anh cũng trả lời tin nhắn của tôi rất muộn, ví dụ như rất nhiều những chiếc meme dễ thương anh gửi cho tôi mà tôi chưa từng thấy trước đó. Tại tôi quá ngốc, quá tự tin với tám năm tình cảm ấy, nên tối đó mới bất ngờ khi nhận rõ sự thực.

Đợt anh đi Anh về, tôi hỏi chơi, kiểu có ai nhờ anh mua đồ xách tay không, anh bảo không, chỉ xách cho mỗi tôi thôi. Còn than lên than xuống, bảo mình dở, lúc ra cửa hàng mua đồ còn chẳng rõ đâu là toner, serum, essence, anh không rỗi hơi vác mệt vào người để giúp thêm một ai khác ngoài tôi đâu. Cô gái ấy nhắn tin Wechat hỏi anh, cậu hiểu mình muốn mua gì không đó? Anh trả lời, không hiểu cũng phải hiểu, sao có thể mua nhầm cho cậu được, chẳng lẽ mình không muốn sống nữa chắc.

Mùa thu năm ngoái, hôm sinh nhật tôi, hai đứa vào nhà hàng ăn tối, sau khi thắp nến, tôi nhắm mắt ước nửa phút rồi mới mở mắt, anh cúi đầu nhìn điện thoại, tôi hỏi sao thế, anh tắt màn hình nói không gì đâu, giảng viên vừa nhắn tin trong group, anh xem qua tí. Rồi anh cười bảo tôi thổi nến. Lúc tôi đọc lịch sử trò chuyện của anh, ngay tối đó, 30 giây khi tôi nhắm mắt, cô gái ấy vừa hay lại gửi tin nhắn cho anh, cô ấy bảo tự nhiên thư viện mất điện rồi, mình sợ quá, 0‸0.

Đêm 30, tôi nằm trong chăn gửi tin nhắn thoại với anh, lúc 0 giờ, pháo hoa nổ bùng cả một khoảng trời. Anh bỗng bảo tôi bước ra ngoài đi, anh đang đứng trước cửa. Tôi vội bật dậy, vùng ra khỏi tấm chăn ấm, vớ chiếc áo khoác lông vũ, hấp tấp kéo khóa rồi bước ra khỏi nhà, áo len cũng chẳng mặc, khoác mỗi cái áo lông vũ trống không, cứng cáp ấy rồi hớn hở chạy ra. Trong hai phút đồng hồ tôi kết thúc cuộc trò chuyện, vội mặc áo chạy ra gặp anh, cô gái ấy gửi tin nhắn cho anh, chúc cậu năm mới vui vẻ, ngủ sớm đi nha, anh trả lời, năm mới vui vẻ, ngủ ngon.

Buổi tối hôm xem lịch sử trò chuyện của anh, anh lái xe qua trường đón tôi sang chỗ anh ở dịp cuối tuần. Tôi vừa tan học, đang bước ra khỏi dãy phòng học với bạn cùng phòng, anh đứng đợi tôi ngay dưới gốc cây hoa mộc trước hành lang, mấy anh bạn học cùng lớp lần lượt ra khỏi cửa, thấy vậy mới chọc tôi, bạn cùng nhóm nghiên cứu của tôi còn chào hỏi anh. Anh mỉm cười, đứng nhìn tôi chăm chú, tôi bước lại gần, anh cầm cặp hộ tôi như một lẽ thường tình, cúi đầu nói chuyện với tôi. Mười phút trước khi tôi tan học, anh còn chủ động nhắn tin chia sẻ một bài hát cho cô gái đó, cô ấy hỏi anh đang làm gì, anh trả lời đang đợi bạn gái tan học, cô ấy nhắn lại "...", sau đó anh gửi một chiếc gif nhân vật hoạt hình ngồi ngoan ngoãn, má hồng hồng.

Lúc lật giở từng tin nhắn của anh, có nhiều cái tôi cũng chẳng nhớ rõ thời gian, nhưng tôi vậy mà lại có thể vô cùng tỉnh táo ngồi chắp vá lại bốn mốc thời gian này đây, nó xảy ra vào thời khắc ở bên nhau nào của chúng tôi, và rằng anh đã phân tâm ra sao khi trả lời tin nhắn.

Tôi ngồi bên mép giường đọc tin nhắn, anh nằm cạnh ngủ say sưa. Khi đó tôi vẫn có thể nhớ lại rõ ràng cảm xúc lúc nhắm mắt ước nguyện 30 giây ấy, tôi chân thành mong mỏi anh bình an, khoẻ mạnh, hai đứa có thể bên nhau đến già, tôi cũng nhớ kĩ giây phút háo hức bật dậy khỏi tấm chăn, vừa mặc áo lông, vừa trông ngoài cửa sổ, cùng với nụ cười mỉm, ánh mắt chăm chú đầy dịu dàng của anh khi tôi bước lại gần sau giờ tan học.

Tại sao lại chia tay? Chỉ bởi vì anh có một người bạn tri kỉ khác giới mà ngay cả tôi cũng không thể định nghĩa lời nói, hành vi của anh với cô gái ấy là ngoại tình sao?

Không, là bởi vì anh nhét quá nhiều hình ảnh của người khác vào trong từng kẽ hở tình cảm của chúng tôi. Trái tim anh đã chia mảnh rồi, tình cảm, thậm chí tình yêu của anh cũng đã chia cho người khác một nửa rồi, trong vô vàn khoảnh khắc, người đầu tiên mà anh muốn chia sẻ, muốn giãi bày chẳng phải tôi nữa.

Anh âm thầm xoá bỏ, thậm chí là bước vượt qua nguyên tắc tình cảm và ranh giới cuối cùng mà chúng tôi ngầm đặt ra bao nhiêu năm qua.

Tôi nghĩ nhiều lần lắm rồi, cuối cùng là nguyên nhân gì đây? Năm ngoái, tình cảm của chúng tôi đã xuất hiện vấn đề chăng? Điều làm tôi khó mà chấp nhận nhất chính là không có vấn đề, không có nguyên nhân gì cả. Nếu cố bới móc nguyên nhân thì có lẽ là bởi chúng tôi đã ở bên nhau quá lâu, tình cảm quá suôn sẻ, cũng quá bình tĩnh, không sóng gió gì, anh thấy hơi nhàm chán.

Sau khi chia tay, anh bám tôi lâu lắm, lâu đến nỗi thầy hướng dẫn của anh không chấp nhận được việc anh không ở trường, không chăm chú với bài chuyên ngành trong một khoảng thời gian dài, bắt anh phải về. Nhưng hôm sinh nhật tôi, vào thứ Hai, anh vẫn có mặt, ngồi trên lớp nghe giảng với tôi suốt cả một ngày.

Đã rất lâu rồi tôi không để ý đến anh, tối ấy tan học, tôi hỏi anh đi ăn cơm không? Anh giật phắt, ngẩng đầu nhìn tôi, tôi dẫn anh ra một tiệm sữa đậu nành gần đó.

Hơi nóng nghi ngút của ly sữa chia cách hai đứa, tôi hỏi anh, giờ này năm ngoái, sau khi em ước xong, anh nghĩ gì?

Anh không hiểu ý tôi.

Giọng tôi nghẹn ngào, tôi hỏi, anh lo lắng cô ấy sẽ sợ hãi vì thư viện mất điện, hay là mong mỏi mỗi một năm về sau có thể ở bên em ngày sinh nhật?

Thật ra tôi không muốn khóc, từ lúc chia tay đến giờ tôi vẫn khá lạnh nhạt, bình tĩnh, chưa rơi một giọt nước mắt nào trước mặt anh, cũng chẳng thể hiện bất kì một cảm xúc yếu đuối nào cả. Tôi vẫn luôn cho rằng khả năng kiểm soát cảm xúc và xử lý quá trình chia tay của mình rất tốt, rất lí trí, nhưng khi tôi khóc thành tiếng thì tôi mới hay mình để ý giờ phút này của năm ngoái, cái khoảnh khắc trái tim anh chia mảnh ấy nhiều như thế nào.

Tôi không có bạn cùng lớp? Tôi không có buổi họp nhóm mỗi tuần? Lớp tôi không có đi ăn sau mỗi lần họp? Chẳng lẽ tôi không liên lạc thường xuyên với bạn học vì những vấn đề học tập, làm bài nhóm sao?

Nhưng lần nào nhóm tôi cũng đi ăn ba người, một bạn nữ khác không đi thì tôi sẽ chẳng bao giờ đi ăn cơm cùng bạn nam còn lại. Chúng tôi cũng từng nhận đề tài nhóm, phải ở lại sau giờ học riêng với nhau để lên kế hoạch, cũng từng ở lại quá muộn nên cùng nhau xuống canteen, vừa ăn vừa bàn tiếp. Bàn xong rồi thì ai về nhà nấy, ăn xong cũng sẽ không bước chung đường về kí túc xá. Thảo luận trên Wechat xong rồi nhắn mỗi chữ OK, cuộc nói chuyện tạm dừng tại đây. Trời mưa, tôi không mang dù, phải ngồi lại thư viện, tôi chỉ nhắn tin nhờ mỗi bạn cùng phòng. Máy tính hỏng, mang ra hẻm gần trường, 20 tệ là xong thôi, sao tôi phải đi nhờ vả người đàn ông chẳng phải bạn trai tôi.

Tôi có thể, anh không thể sao? Anh không thể, thật sự là bởi vì giữ tình bạn bè tốt đẹp ư?

Chia tay lâu vậy rồi, cuối cùng tôi cũng khóc trước mặt anh. Sau cùng anh cũng hiểu tôi nói gì, giờ phút đó tôi cảm nhận được sự đau khổ cùng nỗi ân hận ngập tràn của anh. Tôi tin trong khoảng thời gian chia tay này, anh đã suy nghĩ vô số lần, có lẽ anh thấy khó hiểu, rằng tại sao tình bạn hơi quá đà của anh lại đẩy hai chúng tôi đi đến kết cục chia tay, phải chăng là tại tôi quá khắt khe, phải chăng tôi nên cho anh một cơ hội.

Nhưng tôi cũng tin vào giây phút này đây, anh đã thật sự tỉnh ngộ, rõ mình rốt cuộc đã làm gì suốt một năm qua.

Tôi đồng ý rằng lòng người yếu ớt, tình yêu không phải vĩnh hằng, tình cảm cũng không thể mãi giữ được sự trong trắng tinh khôi. Tôi có thể hiểu anh sẽ có một giây phút nào đó chia mảnh. Nhưng tôi không thể hiểu cho sự chấp thuận âm thầm cũng như để mặc thứ mà anh gọi là tình bạn ấy phát triển suốt một năm dài đằng đẵng sau giờ phút chia tách ấy, cả một năm ròng rã, anh coi tôi như một con ngốc, anh lừa gạt tình yêu và trái tim chân thành tựa buổi đầu này của tôi.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn bằng lòng tin tưởng, rằng sau khi chúng tôi kết thúc, anh với bạn nữ cùng nhóm sẽ không còn chút liên hệ thừa thãi nào, cũng sẽ không bắt đầu một cuộc tình mới với cô ấy.

Mình không trải qua, xin đừng khuyên người ta phải bỏ qua

Chỉ là, tôi từng tin tưởng sự thuỷ chung và đúng mực của anh đến vậy kia mà, giờ tôi lại bắt đầu mơ màng, thấy nghi ngờ dĩ vãng, sự hiểu ngầm mà tôi vẫn luôn cho rằng nó tồn tại ấy, thực sự hiện hữu sao? Anh trong suy nghĩ của tôi chính là bản thân anh sao? Tôi không hiểu, cũng chẳng rõ ràng.

Chúng tôi cắt đứt liên lạc hoàn toàn từ sau hôm sinh nhật. Hai tháng nay, tôi đã nhờ bên môi giới rao bán căn chung cư ở thành phố của anh mà ba mẹ mua tặng tôi. Tôi không định dọn đến sống ở thành phố đó nữa rồi, thành phố nơi tôi theo học cũng rất tốt, nguồn nước sạch, kinh tế tốt, chi phí sinh hoạt cũng không quá cao. Tôi còn chưa trang trí nội thất cho căn chung cư ấy, anh vẫn luôn cản tôi, anh thấy bực vì anh cũng có nhà kia mà, hai đứa cũng sắp lấy nhau rồi, tôi còn trang trí nhà riêng làm gì nữa chứ. Thế cũng tốt, đỡ mất công.

Tôi chưa từng cho rằng hôn nhân sẽ là gông xiềng trói chặt lấy tôi. Tôi có ý định kết hôn là bởi tôi từng bằng lòng bên anh đến già, bằng lòng trở thành người bạn đời của anh. Nhưng giờ đã kết thúc rồi, với tôi, hôn nhân cũng chẳng phải một thứ gì đó mà ta bắt buộc phải có. Cho nên không tồn tại cái tình huống người đàn ông tiếp sau mà tôi gặp được rất có khả năng chẳng sánh bằng anh, tôi sẽ không lựa chọn tha thứ anh vì anh là đối tượng kết hôn tốt nhất, cũng sẽ không sống tạm bợ, tìm đại một người để kết hôn bởi tuổi tác cùng quan niệm truyền thống ngàn đời. Vậy nên, cảm ơn sự quan tâm của mọi người, nhưng không cần thay tôi lo lắng vấn đề ấy đâu.

Cảm ơn mọi người đã đọc bài viết tại VnMood.com

Từ khoá cẩm nang tình yêu yêu một người status tâm trạng stt tâm trạng


Có thể bạn quan tâm