Là khi mình biết, nếu mình không vui là người ta cũng sẽ không vui, nếu mình mỉm cười là người ta hạnh phúc.
Là khi mình không hài lòng dù với chuyện nhảm nhí nhất trên cõi này đi nữa thì cũng có người chịu tốn công lẳng lặng nói 82 lời xin lỗi, hứa 83 lần “Anh sẽ sửa, lần sau không vậy nữa” - Dù nhiều khi cũng hông hiểu sửa cái gì vì có thể họ thấy bản thân mình cũng chẳng có cái quái lỗi gì, căn bản là do mình khó ăn khó ở.
Là khi mình biết, người ta quan trọng mình hơn bản thân của chính họ. Thế giới của mình ảnh hưởng đến thế giới của họ, vì họ sống trong đó.
Đã rất lâu, rất lâu rồi mình mới thật sự cảm nhận được mùi vị của thứ tình cảm được hồi đáp, và cũng đã bấy nhiêu lâu rồi mình mới biết được hóa ra bản thân cũng có thể yêu một người nhiều đến như vậy.
Duyên phận quả thật là một điều rất khôi hài.
Khi chưa đúng lúc, có cảm thấy đúng bao nhiêu người thì vẫn là sai.
Khi người đó đến rồi, trái đất này quả thật là một hình tròn, đi đến đâu cũng vẫn quay được về cạnh nhau.
Vậy yêu một người yêu mình là gì?
Là dù mình có yêu người ấy nhiều ra sao, hy sinh bất chấp thế nào, một lúc tĩnh tâm xoay đầu nhìn lại vẫn chưa đủ hồi đáp thứ tình cảm của người ấy dành cho mình. Là dù những mối tình không thành đã qua từng dài lâu thế nào, đã sâu đậm ra sao, rốt cuộc nếu có phải so sánh với hiện tại thì mình cũng đã vô cùng ngu xuẩn.
Người này… ít nhất không bao giờ bỏ đi.